Khi lòng ta trống vắng, ta về lại với mình
Lúc cảm thấy buồn bã, ta về lại với mình
Đôi khi ta bất an, ta về lại với mình
Những lúc ta tuyệt vọng, ta về lại với mình
Vì bôn ba rong ruổi, bởi hướng ngoại tìm cầu
Quên chốn cũ quê xưa, nên ta thường mỏi mệt
Khi ấy ta tỉnh tỉnh thức, quay về nơi cố hương
Ta tin chắc một điều, tâm ta càng kiên cố
Ý ta càng vững chãi, tương lai sẽ mỉm cười
Khó khăn sẽ qua đi, khổ não cũng vơi dần
Về lại với thân ta, chăm sóc từng hơi thở
Thân ta được nhẹ nhàng, lắng dịu mọi phiền ưu
Về lại với tâm ta, vun tưới vườn tâm thức
Đất tâm hết cỏ rác, hoa tâm tỏa ngát hương.
(Trích: Hạnh phúc Minh Trần - T.S Hạnh Tuệ)